Truyện rất ngắn viết trong những ngày bão nổi
9h30 tối, cô đang chấm những bài cuối cùng để sáng mai trả cho học sinh, chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ sắp tới. Cô nhìn tấm lịch treo tường, lần thứ ba trong ngày, ngày 20.12, vậy là anh đi đã được mười ngày, và không biết đây là lần thứ mấy cô cảm thấy nhớ anh nhiều thế này, nhất là vào những khi đêm buông xuống, cái không khí lạnh lẽo càng làm cho cô cảm thấy cô đơn. Nhưng cô biết, khi yêu anh, cô đã chấp nhận điều này, bởi vì anh là thủy thủ, và cuộc đời của anh thuộc về biển cả.
Cô nhớ những buổi chiều, khi anh không phải lênh đênh trên biển, cô và anh ngồi nhìn về phía đại dương. Có khi họ chẳng nói gì, nhưng lúc đó cô cảm giác họ hiểu nhau rất rõ, như thể họ nhìn ánh sáng bằng đôi mắt của nhau, nghe tiếng động bằng đôi tai của nhau và cảm nhận cuộc sống bằng trái tim của nhau. Cũng có đôi khi, anh kể cho cô nghe những câu chuyện về biển cả, về những nàng tiên cá có giọng hát mê hoặc lòng người, hát lên những khát khao, những ước mơ thầm kín của người thủy thủ, để rồi họ đâm thuyền vào đá và bỏ mạng dưới đáy biển sâu; câu chuyện về những chú chim hải âu, hoa tiêu của biển cả, thủy thủ yêu quý chim hải âu và tin tưởng vào sự dẫn đường của chúng, bởi vì chim hải âu chính là linh hồn của những thủy thủ đã chết trên biển trong bão tố. Đôi lúc, anh sẽ hát cho cô nghe, những bài hát như thể về chính anh, và cô biết chính giọng hát của anh là điều khiến những cô gái khác ghen tị với cô vì đã có được anh, cô có cảm giác bên tai cô còn vang vọng giọng hát của anh. Anh hát, khi trời bắt đầu trở lạnh, khi anh hứa sẽ trở về trước ngày đầu năm, và anh sẽ cưới cô, anh sẽ thôi không làm thủy thủ mà ở lại đất liền cùng cô.
Cô nhớ nụ hôn của anh, cô không thể tưởng tượng một người mạnh mẽ lúc thả lưới, nhanh nhẹn lúc kéo mỏ neo lại có thể làm việc ấy dịu dàng và chậm rãi đến thế. Cô còn cảm giác những hơi thở của anh trên má mình, làm dựng đứng những chiếc lông tơ, những hơi thở của anh, chúng có mùi của biển. Ban đầu chỉ là phớt nhẹ trên môi, rồi anh từ từ dùng lưỡi tách hàm răng cô ra, đôi môi của anh có vị mặn, vị của đại dương. Những lúc ấy, cô cảm thấy như anh là chàng hoàng tử của biển cả, cũng là chàng hoàng tử của riêng cô.
Trời bắt đầu mưa, cô đứng dậy, rón rén bước ra tận cửa để có thể thấy tận mắt những tia chớp. Nhưng gió bắc đầu thổi, những giọt nước lạnh, to rơi trên mặt đất, kêu lộp độp trên mái nhà, cô quay trở về bàn làm việc; mưa giữa tháng mười hai không phải là chuyện bình thường , cô lắng nghe tiếng sấm ì ầm vang dậy trên thung lũng hoặc trên mặt biển, cô mở ti vi để nghe tin thời tiết, khi lũ trẻ bắt đầu thi học kỳ, cô cũng không có thời gian để xem ti vi. Và cô cảm thấy như thể điều gì đấy sâu thẳm trong cô đang rách toang và gãy đổ , nhường chỗ cho cái chết, cái chưa biết đi qua. Chỉ có một điều giải thích cho cơn giông vào tháng mười hai: cơn bão ngoài biển khơi, và nó không đổ bộ vào đất liền, đó là lý do khiến cô không nghe bất kỳ thông tin nào về việc di tản để tránh bão. Anh đã đi được mười ba ngày, nghĩa là anh đang ở nơi cơn bão đi qua.
Bão tan trước năm mới ba ngày, những người sống sót trở về trên tàu cứu hộ với gương mặt thất thần, ánh mắt hoảng loạn. Những người bạn thủy thủ của anh, trở về với trái tim nặng trĩu, họ cụp mắt hoặc cúi đầu khi nhìn thấy cô, như thể họ cảm thấy áy náy vì họ là người trở về, chứ không phải là anh. Họ càng hoảng loạn bởi ánh mắt của cô thật khủng khiếp và làm người ta đau nhói, đó là ánh mắt dai dẳng tuyệt vọng đang hướng về phía biển, vì mặt đất thì cứng còn mặt biển thì không muốn có loài người. Cô muốn hét lên, muốn khóc nữa, nhưng không thể được. Khoảng trống và nỗi sợ hãi đã khép chặt cổ họng cô, cô không thở nổi. Có vẻ như biển cả đã giữ lại chàng hoàng tử của nó cho riêng mình.
Ba ngày nay cô vẫn lang thang trên biển, cô vẫn chưa tin là anh sẽ không quay lại, mà ngày mai lại là năm mới, anh chưa từng thất hứa với cô cơ mà. Anh bảo anh sẽ về trước đêm giao thừa thì anh sẽ về. Bấy giờ cô đang ngồi trên bãi biển, giữa những cồn cát, nhìn đàn hải âu bay dọc bờ biển. Giữa đàn, có một con hải âu trắng toát, không có tới một đốm đen nào. Nó bay chầm chậm trên đầu cô, chầm chập đập cánh trong gió, lông cánh hơi xòe ra, mỏ hé mở, và khi bay như vậy, nó nhìn cô, cái đầu bé bỏng nghiêng về phía biển, con mắt tròn vo sáng quắt như một giọt nước. Và rồi cô chợt nhận ra, con hải âu trắng là linh hồn của một chàng thủy thủ cao lớn và mảnh khảnh, với nước da sáng, mái tóc đen và đôi mắt tỏa rực như một ngọn lửa, chàng đã trở về như lời hứa. Cô muốn kêu lên, hét lên, để thoát khỏi không khí im lặng, phá vỡ bóng đêm đè nặng trong cô. Và rồi lần đầu tiên kể từ khi anh mất tích, cô khóc hồi lâu không thành tiếng , với từng cơn nức nở lặng lẽ như người ta thở vậy. Cô ra dấu cho chú chim hải âu, hy vọng có thể thốt lên cái tên đúng trả lại cho chú chim hình dạng ban đầu, có thể làm xuất hiện giữa bọt nước chàng hoàng tử của biển cả với mái tóc lấp lánh ánh sáng và đôi mắt tỏa rực như ngọn lửa.
Cô lau những giọt nước mắt, đứng lên, đi về phía biển. Và rồi cô hét, hét như thể cô đang trút cạn tâm hồn mình.
Comments
Post a Comment