Mất kết nối

 



Những ngày này, tôi có cảm giác mình đang nhìn thế giới qua một bức màn mờ đục, mà qua đó, tất cả mọi thứ đều không có gì là rõ ràng, và có lúc, ngay cả khi ngồi ngay tại bàn làm việc, tôi lại thấy như thể trái đất đang giãn nở ra và tôi đang trượt xa ra khỏi tất cả mọi thứ. Và rồi, cái nhận thức rằng mình đang bị mất kết nối với tất cả những thứ xung quanh bỗng dưng ập tới, như một cơn bão và cuốn tôi vào trong sự cách ly với tất cả mọi thứ, mà thứ duy nhất còn neo giữ tôi lại với thế giới bên ngoài là những trách nhiệm và nghĩa vụ mình phải hoàn thành, để rồi một lần nữa, tôi lại thấy rằng, có những khoảng thời gian mà việc kết nối với thế giới nội tâm của mình quan trọng hơn hết thảy.

Có nhiều người hỏi rằng, ủa sao nhìn tôi có vẻ buồn phiền quá đỗi, thế nhưng tôi vẫn nghĩ mình ổn, chỉ là theo một cách đặc biệt, và đó cũng là cách tôi nhìn nhận và sắp xếp lại thế giới của bản thân, nơi mà vừa trải qua một cơn lũ cuốn khiến nó hoang tàn, ngổn ngang và đầy những mảnh vỡ mà trong lúc thu nhặt sắp xếp chúng, tôi lại thấy những mảnh vỡ cũ ở một góc tâm trí xuất hiện trở lại.

Tôi nằm dài trên cỏ ngắm bầu trời chạng vạng, mở loa nghe Louise Gluck đọc thơ xen lẫn với tiếng dế kêu xung quanh là mùi lúa đang chín thơm ngát, và tất cả những giác quan của tôi bỗng như trở nên tươi mới như thể vừa được tưới một cơn mưa đầu mùa mát lành như khi bà đọc: "You’ve stopped being here in the world./You’re in a different place,/a place where human life has no meaning." mà cảm thấy chỉ có văn chương là niềm ăn ủi vỗ về và thấu hiểu những cảm giác kỳ lạ và đặc biệt này, mà khi nói ra, tôi nghĩ, cũng chỉ những ai yêu văn chương mới có thể hiểu được.

Rốt cuộc thì thế giới vẫn quay, ta vẫn là một sản phẩm của xã hội loài người, dù ta có khao khát đoạn tuyệt với tất cả như thế nào đi chăng nữa thì ta cũng phải thú nhận rằng sự tồn tại của ta không chỉ là một thứ đơn lẻ, dù ta vẫn luôn luôn lẻ loi trong thế giới này, và ta sẽ bừng tỉnh khỏi một cơn mộng mị ngây ngất để nhận ra rằng, ở sâu bên trong ta, mọi thứ đã chẳng còn như trước nữa.


"You’re not a creature in body.

You exist as the stars exist,

participating in their stillness, their immensity."

Comments